Cuộc hồng trần xoay vần quá ngắn,
Kiếp phù sinh tụ tán mấy trăm hồi.
Người đời có biết chăng ôi!
Thêm người túy có, có rồi lại không!
Chiêm bao sao quá lạ lùng,
Mơ màng trong mộ giấc nồng mà chi.
Làm cho buồn bã thế ni,
Hôm qua còn đó, hôm ni mất rồi.
Nào khi đứng đứng ngồi ngồi,
Chừ đây thiếp thiếp như chồi cây khô.
Khi mô du hý giang hồ,
Bây giờ nhắm mắt, mà vô quan tài.
Khi nào lược giắt trâm cài,
Chừ đây gửi xác ra ngoài gò hoang!
Khi nào trau ngọc chuốt vàng,
Bây giờ một nắm, xương tàn lạnh tanh!
Khi mô mặt đẹp mày xanh,
Chừ đây thấy dạng thấu hình là đâu?
Khi mô lên gác xuống lầu,
Chừ đây một nắm, cỏ sầu xanh xanh.
Khi mô liệt liệt oanh oanh,
Mà chừ một trận tan tành gió mưa.
Hết rồi ngựa lọc xe lưa,
Giờ đây bóng núi, khuất xa muôn trùng.
Khi mô vợ vợ chồng chồng,
Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn?
Khi mô cháu cháu con con,
Bây giờ hai ngã, nước non cách vời.
Khi mô cốt nhục vẹn mười,
Bây giờ lá héo,cành tươi mơ gì!
Khi mô bạn hữu vui vầy,
Bây giờ chén rượu, cuộc cờ buồn thiu.
Sang mà đến bậc công hầu,
Giàu mà đến bậc bấy lâu Thạch Sùng.
Nghèo mà đói khát lạnh lùng,
Khó mà tóc cháy, da phồng phần ai.
Phù du sớm nở một mai,
Giàu sang cũng chết xạc xài cũng vong.
Thông minh tài trí anh hùng,
Ngu si dại dột, cũng chung một gò.
Biển trần nhiều nổi gay go
Mau mau nhẹ bước qua đò sông Mê.
Tưởng là hưởng được tuổi rò,
Ai hay một phút, qua đò âm dương.
Lá gan sầu héo khô tựa hồ thảo mộc,
Tơ tóc rày viễn vong sơn xuyên.
Mệ đi mô để cho con cho cháu,
Biết mấy ưu phiền thế ni?
Năm canh thương mẹ cả năm,
Như gan khô héo, như tằm rối tơ.
Nhớ cha cơm chẳng muốn ăn,
Đã bưng lấy bát, lại dằn xuống mâm.
Đêm nằm ở dưới bóng trăng,
Thương cha nhớ mẹ, đứng nằm không yên.
Sao đành mẹ bỏ mẹ đi,
Để đàn con cháu tâm tình cùng ai.
Ngồi buồn nhớ mẹ mà thương,
Bấy giờ chỉ thấy, khói hương bóng đèn.
Ròng ròng nước mắt nhỏ sa,
Lòng con thương mẹ, nước mắt nhòa ướt mâm.
Từ nay vắng bóng mẹ già,
Lấy ai trông cửa, trông nhà giúp con.
Hai hàng nước mắt ròng ròng,
Bao nhiêu thì lại, đau lòng bấy nhiêu.
Mẹ bày khôn dại thiệt hơn,
Để cho con dại nên con nên người.
Cây khô đâu dễ mọc chồi,
Mẹ cha đâu dễ sống đời nuôi con.
Chim trời ai dễ đếm lông,
Nuôi con ai nỡ kể công tháng ngày.
Mẹ già tóc bạc như tơ,
Lưng đau con cõng, mắt lờ con nuôi.
Tôm càng lột vỏ bỏ đuôi,
Giã gạo cho trắng để nuôi mẹ thầy.
Đói lòng ăn bắp ăn cà,
Nhương cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng.
Cha già ở túp lều tranh,
Làm con sớm viếng, tối thăm cha già.
Làm con phụng dưỡng mẹ cha,
Giữ tròn đạo hiếu, kẻo mẹ cha ta buồn.
Tuổi già bóng xế cành dâu,
Làm con hôm sớm tối hầu mẹ cha.
Nhớ ơn dưỡng dục sinh thành,
Làm con hiếu thảo, đỡ đần mẹ cha.
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa ca xương.
Nuôi con mới biết sự tình,
Cảm thương thầy mẹ, nuôi mình bấy lâu.
Nuôi con chưa được vuông tròn,
Mẹ thầy dầu giãi xương mòn gối long.
Lên non mới biết non cao,
Nuôi con mới biết công lao mẹ thầy.
Làm con phụng dưỡng mẹ cha,
Muôn đời tiếng hiếu, người ta lưu truyền.
Đã mang bổn phận làm con,
Nhớ ơn dưỡng dục, lo ơn sinh thành.
Ơn cha nghĩa mẹ khôn đền,
Làm con hiếu thảo tiếng truyền ngàn năm.
Thương cha tuổi tác bạc đầu,
Chưa hay bóng xế nhành dâu lúc nào.
Nhơ lời thề hải minh sơn,
Làm con trước phải đề ơn sinh thành.
Nhớ ơn dưỡng dục cù lao,
Bao năm xa cách, biết bao nhiêu tình.
Công cha như núi thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho trong chữ hiếu mới là đạo con.
Mẹ cha như nước như mây,
Làm con ăn ở cho tày mẹ cha.
Thuyền không bánh lái thuyền quay,
Con không cha mẹ ai bày con nên.
Làm con giữ trọn hiếu trung,
Thảo ngay một dạ, kẻo uổng công mẹ thầy.
Chăm lo nguồn nước cội cây,
Công cha ngàn trượng, nghĩa mẹ dày chín trăm.
Ân cha nặng lắm ai ơi,
Nghĩa mẹ chín tháng tày trời cưu mang.
Công cha như nước ngất trời,
Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển đông.
Từ nay xa cách nước non,
Ai bày ai vẽ cháu con bây giờ.
Năm canh chẳng ngớt giọt châu,
Lòng con thương mẹ ruột đau chín chiều.
Chiều chiều mây phủ sơn trà,
Thương cha nhớ mẹ, nước mắt và lẫn cơm.
Tai nghe bìm bịp kêu chiều,
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau.
Năm canh thở vắn than dài,
Thương cha nhớ mẹ, chẳng đoái hoài đến ăn.
Từ nay vắng bóng mẹ già,
Vắng lời ăn tiếng nói, vắng giọng hò ru con.
Thuyền ra khỏi bến giang tâm,
Phất phơ buồm tiểu, tây lần chiều ba.
Âm dương cách biệt ngàn trùng,
Làm cho con cháu, lạnh lùng cô đơn.
Từ nay cách biệt âm dương,
Giờ chia ly vĩnh biệt, đau thương qúa chừng.
Mình xem phong cảnh núi rừng,
Chim kêu vượn hót, khổ không biết chừng
đội mô.
Từ nay chịu cảnh đơn cô,
Bóng mình chẳng thấy, ra vô lệ trào.
Ra đi không hẹn lúc nào,
Hồi hương cảnh cũ, nghẹn ngào đau thương.
Ra đi bỏ cảnh cửa nhà,
Luống rau, hàng chuối, ớt cà ai thăm.
Ra đi mấy tháng mấy năm,
Hay là đi mất, biệt tăm không về.
Ra đi đi mãi một bề,
Con thương cháu nhớ, não nề tâm can.
Thôi thôi! Từ tạ bạn vàng,
Con cá về song vịnh, con chim sang non trùng.
Chín chìu ruột thắt héo hon,
Thương cha nhớ mạ, biết nỉ non ai chờ?
Ra đi con cháu khóc than,
Sao không ngoảnh lại, để can một điều.
Ra đi nhớ cảnh ít nhiều,
Hay là bỏ hết những điều trần gian
Ra đi trong dạ nát tan,
Ngậm ngùi buồn tủi, thở than với ai chừ.
Thôi thôi con cháu tạ từ,
Người nằm yên nghĩ, bây giờ trông chi.
Ra về bắt mặt ngó chừng,
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng xanh.
Ra về mà ngãi chưa phân,
Lòng riêng con nhớ, năm canh tủi sầu.
Ra về nắng dãi mưa dầu,
Đi xa mỗi bước, thâm sầu lăm ri.
Ra về con biết lấy chi,
Giải phiền trong dạ, khổ ri hỡi trời.
Ra về dớm bước chân dời,
Không sao quên được, những lời khuyên răn.
Ra về trong dạ băn khoăn,
Ngậm ngùi thương tiếc, biết nỉ năn với ai chừ.
Về gần chốn cũ rồi đây,
Bóng hình chẳng thấy, cách đây quá buồn.
Quê hương sông nước ngọn nguồn,
Lòng con đau xót, càng buồn càng thương.
Càng về gần đến quê hương,
Lòng đau quằn quại, thảm thương quá chừng.
Nước mắt tuôn chảy không ngừng,
Đau thương vô hạn, khổ không biết chừng đội mô.
Chiều chiều ruột héo gan khô,
Năm canh thao thức, biết khi mô cho hết phiền.
Chiều chiều ra đứng cửa tiền,
Nhìn người qua kẻ lại, lụy phiền thâm bâu.